Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

Cảm nhận của Cô Lan

DUYÊN TỪ THIỆN

    Chiều nay 16 giờ 30 là giờ lễ chiều Chúa nhật mà ngoài trưa cứ lắc rắc mưa hoài, và rồi Tôi cũng ra khỏi nhà đến nhà thờ trước giờ lễ 5 phút để dự lễ.

       Hôm nay sau bài phúc âm, bài giảng Linh mục nhấn mạnh về những của cải phù du ở thế gian, cuộc sống con người giống như quán trọ :

        Bài giảng thứ nhất, ngày nọ một phú ông được thần chết đến gọi về, ông ta xin thần chết cho ông sống thêm 3 ngày nữa, thần chết không bằng lòng, phú ông lại nài nỉ cho sống thêm một ngày, thần chết vẫn lắc đầu và rồi phú ông chỉ xin cho ông sống thêm 1 phút để ông viết di chúc, thần chết gật đầu, phú ông viết như sau : “Nếu ai đọc được di chúc này của tôi thì hãy làm theo lời tôi đem chia sẻ tất cả của cải đang có của mình cho những người nghèo khó xung quanh, vì tôi đây, của cải giàu có xiết bao tôi chỉ xin đối lấy 3 ngày sống ở thế gian mà không được, vậy giàu có để làm chi ? ? ? ?

Bài giảng thứ hai cuộc sống con người trên thế gian ai cũng có 3 người bạn thân thiết nhất, người thứ nhất là của cải, khi ta vừa nhắm mắt của cải đã bỏ ta trước tiên, ta ra đi với 2 bàn tay trắng không mang theo gì cả, người bạn thứ hai là Cha Mẹ, Vợ chồng, Anh Em bà con, bạn hữu thân thuộc khi ta vừa lìa trần họ cũng chỉ đưa tiễn ta đến nghĩa trang, gởi cho ta một nắm đất hay một nhành hoa rồi họ cũng ra về để ta trơ trọi một mình, người thứ ba là công đức, bác ái, bổng lộc, người này sẽ là người bảo vệ ta trước tòa án và sẽ theo hổ trợ cho ta suốt hành trình để ta không đơn độc . . . . .

        Bài giảng thứ ba của một văn hào Nga kể về một người nông dân làm việc thật cật lực đã mua được 40 ha đất, ông ta vẫn chưa hài lòng, quyết chí làm thật nhiều nữa để có được gấp đôi số đất hiện hữu, một ngày nọ ông ta được một ông chủ đất hứa cho ông tất cả đất đai mà ông đã đi qua chỉ có 1000 rup thôi với một điều kiện là ông phải trở về điểm xuất phát lúc trời chưa sụp tối, người nông dân đồng ý và bắt đầu từ điểm xuất phát ông cứ mải mê đi mãi, đi mãi để dành cho được nhiều đất về mình, cho đến khi ông nhìn thấy trời sắp sụp tối, ông vội vã quay về, ông cố đi thật vội, thật nhanh để về kịp điểm xuất phát trước khi trời tối, rồi thì ông cũng về đến đích và ông đã ngã xuống vì quá cố gắng hết sức lực, người chủ đất nói từ trước đến giờ chưa có ai đi nhiều và thực hành được như vậy và đây đất này ông hãy nhận lấy nó là của ông nhưng bấy giờ nhìn lại thì người nông dân đã chết rồi ? ? ?

          Bài giảng trong thánh lễ chiều nay làm tôi nhớ đến một chuyến đi về thăm Dục Mỹ cách đây 5 tháng, một cơ duyên dẫn dắt tôi quen được những con người tuổi trẻ nhưng nồng nàn tình thương yêu, bằng những nhiệt huyết và lòng bác ái đã thành lập “Nhóm Tình Thương” đem những yêu thương nhỏ bé của mình chia sẻ và xoa dịu những cuộc đời bất hạnh .

           Ngày 24 tháng 4 năm 2010 theo kế hoạch đã thông báo của nhóm, 5 giờ 30 Tôi có mặt tại Đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, Phường 17 nhà của trưởng Nhóm lên đường đến Giáo Xứ Đại Lộc thuộc Thị Xã Bảo Lộc, một Giáo Xứ sùng đạo đông dân nhưng lại quá nghèo, đoàn chúng tôi đến được Xứ này cũng nhờ sự dẫn đắt của Linh Mục Mừng quản hạt Bảo Lộc, chiều đó Nhóm đã phát 300 phần quà cho giáo dân nghèo, đa phần người dân tộc, Cha Phát Chánh xứ là vị chủ chăn tuyệt vời, một con người làn da mặn mà duyên dáng và rất dí dỏm, Ngài đón tiếp chúng tôi với chương trình không thể chê vào đâu được, một đêm lửa trại trên đồi núi cao , thời tiết se sắt lạnh, khói từ những lò nướng dã chiến ngoài trời, khói từ nồi cháo khá lớn tỏa ra, khói từ đống củi đốt lửa trại vừa sinh hoạt vừa lấy ánh sáng vì hôm đó lịch cúp điện đến 22 giờ, phần tinh thần đoàn chúng tôi được thưởng thức những giọng hát thật khỏe mạnh, thật hay với những bài thánh ca ý nghĩa lẫn bài hát đời thường do ca đoàn của xứ đóng góp, phần bao tử được thưởng thức những vị thật khoái khẩu thế là bao mệt nhọc đường xa, sắp xếp quà để phân phát tan biến nhanh, dường như Chúa đang trả công cho Nhóm thì phải, thật đáng cảm tạ . Sáng hôm sau, sau Thánh lễ Nhóm đã có chút thời gian sinh hoạt và phát quà cho các em thiếu nhi, ấm áp và thân thiện, 9 giờ Nhóm từ giã Cha Mừng, Cha Phát, chúng tôi lên đường trở về tham quan viếng Mẹ TàPao theo như kế hoạch, trước viếng Mẹ sau tạ ơn Ngài đã giúp Nhóm hoàn thành tốt những tâm nguyện mãi mãi hun đúc trong lòng .

           Tiếp đến khuya ngày 2 tháng 7 năm 2010 như đến hẹn lại lên, Nhóm lại tiếp tục hành trình đến Trại trẻ em khuyết tật tại Cam Ranh, với sự dẫn dắt của Chiến, một hoạt náo viên của Nhóm làm sôi động không khí,buồn tẻ của những mảnh đời bất hạnh ở đây, sau phần sinh hoạt nhóm tiến hành phát quà cho 80 em và gởi những tặng phầm dành cho trẻ sơ sinh, trưa đó Nhóm quay trở về Giáo xứ Gò Sạn Phan Rang, mượn địa điểm của xứ tiếp tục nhiệm vụ đóng bao và phát quà cho 200 gia đình nghèo, theo chương trình 15 giờ thì phát quà, nhưng khi vừa đến đó chúng tôi đã thấy trong sân Nhà Thờ đã chật kín, chúng tôi được biết họ đã phải vượt đèo, lội suối rất vất vả để đến được đây nhận quà, những phần quà của chúng tôi quả là nhỏ bé so với công sức của họ nhưng ánh mắt của họ thì nồng nàn ấm áp khi nhận quà đã khích lệ Nhóm chúng tôi cố gắng quyết tâm nhiều thêm nữa, sau Thánh Lễ chiều Thứ Bảy Nhóm chúng tôi dự tại Nhà Thờ Gò Sạn là Thánh Lễ Đồng tế do Cha Chánh Xứ và Cha nhà là người thân của Khánh Linh Trưởng Nhóm thật sốt sắng thay cho Thánh lễ Chúa nhật .

         Ngày hôm sau, sau buổi tắm biển tại bãi biển Ninh Chữ Đoàn đã lên đường trở về với nguyện ước chuyến công tác lần sau sẽ tốt đẹp hơn . . . . . . .

        Viết tại nhà sau 2 chuyến công tác và sau Thánh lễ Chúa Nhật 1/8/2010
                                                                                                                             (HoàngLan)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét