Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 31 tháng 7, 2010

Cảm nhận của 'Sao băng' về chuyến công tác T6-2010


MỘT LẦN TRẢI NGHIỆM

Cuộc sống là những bản nhạc dang dở mà bản thân mỗi con người chúng ta đang sống, nỗ lực phấn đấu để hoàn thành chúng. Mỗi người, từ khi mới sinh ra đã bắt đầu bắt tay vào công việc này và tùy vào hoàn cảnh sẵn có chúng ta xây dựng cuộc sống theo những “chất” riêng của mình.
Với những nét thăng trầm của cuộc sống thì không phải ai sinh ra cũng được “may mắn” và tôi khẳng định rằng: “Tôi và bạn - người đã viết và đang đọc những dòng chữ này cũng là một người may mắn, dù ít hay nhiều!”. Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến điều này và tôi đã mạnh dạn đưa ra lời khẳng định đó sau một lần trải nghiệm.
Tôi đã có cơ hội tham gia cùng Nhóm Tình Thương Sài Gòn trong chuyến đi từ thiện vào tháng 6/2010 vừa qua. Chúng tôi đã ghé thăm một Mái Ấm ở Cam Ranh – nơi hội tụ của gần 50 đứa trẻ mồ côi đáng thương. Dưới mái nhà đơn sơ, bầy trẻ nheo nhóc với khuôn mặt ngây thơ mừng rỡ đón chúng tôi. Nhìn dáng người bé gầy có phần lem luốc của chúng mà tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi cũng có 2 đứa cháu trạc tuổi mẫu giáo như chúng nhưng cháu tôi đến ăn mà vẫn phải đút từng muỗng chứ đâu có… Tôi tự hỏi, liệu cuộc sống của những đứa trẻ này sẽ như thế nào? Số lượng các trẻ ở đây khá đông và ngày càng tăng (Mái Ấm mới nhận thêm 4 trẻ sơ sinh), các Dì ở đây phải chật vật lắm mới đảm bảo được bữa ăn cho chúng nói chi đến việc học hành; chưa kể đến một số đứa bị bệnh từ khi mới chào đời… Tôi ái ngại nghĩ đến cụm từ “tương lai”… Tất cả mọi người sau khi phát quà bánh đều quây quần lại với các em, chúng tôi đã cùng nhau múa, hát… Những ánh mắt trìu mến, nụ cười giòn tan, trong trẻo như còn đọng mãi trong chúng tôi sau giờ phút chia tay.
Tiếp đến 3h chiều, chúng tôi có mặt tại nhà thờ Gò Sạn- Phan Rang để gặp gỡ anh em đồng bào dân tộc. Chúng tôi được biết, từ sáng sớm họ đã phải trèo đèo lội suối mới đến đây đúng giờ. Quả là một chặng đường gian nan! Cuộc sống ở đây của họ thật hết sức khó khăn và thiếu thốn. Qua cử chỉ, dáng vẻ, cũng như trang phục… không khó để nhận ra điều đó. Điều kiện cuộc sống vất vả đã điểm trên họ những nét khắc khổ, sự thô ráp... Những thứ chúng tôi mang đến đây còn quá ít ỏi, nhìn họ mà chúng tôi nhận thấy sức mình trở nên nhỏ bé quá đỗi. Mọi người trong đoàn dường như khẽ thinh lặng… Thế nhưng khi quan sát khuôn mặt rạng rỡ của từng người khi bước lên nhận những phần quà khiến cho lòng chúng tôi ấm lại. Chỉ nghĩ đến việc chúng tôi đã mang lại cho họ một niềm vui nho nhỏ, nhóm lên trong họ về một niềm tin của cuộc sống rằng họ không đơn độc, cuộc sống còn tình thương… chúng tôi thấy nhẹ nhõm xiết bao!
Đọc đến đây, bạn đã nhận ra mình may mắn chưa? Chúng ta: người có điều kiện học hành, người có công việc tốt, cuộc sống sung túc, đầy đủ hay ít nhất chúng ta cũng đang được sống trong tình thương gia đình… ai trong chúng ta cũng nên một lần nhìn xuống và cảm thông với những người khó khăn hơn ta.
Người Việt Nam với truyền thống “lá lành đùm lá rách”, tôi hi vọng chúng ta có thể phần nào giúp họ, khích lệ họ vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Một bài văn nhất thiết phải có dấu chấm câu, bản nhạc của mỗi người chúng ta cũng cần những dấu lặng và chúng ta hãy dành những “dấu chấm - dấu lặng” này để nghĩ về người nghèo bạn nhé!
Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng… để gió cuốn đi…
Saobang

1 nhận xét:

  1. Mong ai trong mỗi chúng ta đều được một lần trải nghiệm như Saobang, và nhận ra rằng: Sống trên đời, cần có 1 tấm lòng...! Cám ơn saobang.

    Trả lờiXóa